Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016

Mẹ phiền lắm... Mẹ thương con nhiều đến mức phát phiền..

Mẹ phiền lắm... Mẹ thương con nhiều đến mức phát phiền...

 

Và vậy đấy, tôi lại làm mẹ đau. Và tôi hiểu cái nỗi đau của mẹ nó gấp triệu, gấp vạn lần việc tôi cảm thấy mình bị tổn thương. Tôi lúc nào cũng chỉ biết than vãn, buồn phiền với mẹ, mà chẳng mấy khi hỏi "mẹ có sao không?", "mẹ đã làm đúng rồi mà", "mẹ đừng buồn nữa nhé mẹ"... Mẹ phiền lắm, mẹ yêu thương con nhiều đến mức phát phiền. Mẹ ca cẩm con nhiều đến mức phát

Hôm nay là một ngày tồi tệ.
Vừa từ cửa hàng về, tôi ôm luôn ipad và nằm bẹp xuống giường. Chốc chốc lại check inbox xem anh có nhắn gì cho mình không. Một giờ, hai giờ, rồi ba giờ trôi qua... hờ, không có gì cả. Tôi quyết định đi đánh răng, rửa mặt và tắm gội. Chuông điện thoại reo, tôi xối nước ào ào rồi hớt hải chạy vào phòng vơ lấy cái điện thoại. Là mẹ gọi. Tôi hỏi mẹ rằng có chuyện gì không, mẹ nói "chỉ là nhớ con gái nên mẹ gọi"; "con đang làm gì?", "buổi đầu tiên gia sư lớp mới thế nào?", "cửa hàng có đông khách không?", "chị quản lý có quý con không?", "chuyện tình cảm thì sao?"...
Ôi, sao mẹ phiền quá vậy, mẹ gọi tôi nói chỉ là nhớ tôi nên gọi mà mẹ còn tra hỏi thêm nhiều thứ khác nữa. Tôi đang rất mệt mỏi và chỉ nói "con vẫn vậy, vẫn bình thường ạ." Mẹ im lặng một hồi, rồi nói tiếp "vậy con có chuyện gì muốn kể với mẹ không?", "không ạ, ở nhà có nóng không mẹ, em Long thi cấp Ba sao rồi hả mẹ?".

Tôi biết, tôi đang cáu bẳn với mẹ vô cớ, và cả lạnh nhạt quá đáng nữa. Tôi cố hết sức bình tĩnh, lấy giọng "dạo này con buồn quá mẹ ạ, con nhớ nhà lắm". Một lần nữa, đầu dây bên kia lại lặng im. Mẹ bảo tôi nhớ thì về, trên đó mãi làm gì, nắng nôi cho khổ ra. Chỉ có mẹ là thương tôi, ngay cả khi tôi có dùng những thái độ cực – đáng – trách, chỉ có mẹ, có mẹ là người duy nhất chịu đựng được, bình tĩnh được.
Tôi chợt nhận ra không biết tự bao giờ, mẹ con tôi lại không "khắc khẩu" với nhau như trước nữa, mà mẹ và tôi ngày càng hòa hợp với nhau. Mẹ hỏi han và dặn dò tôi không ngừng, thế mà đã có lúc tôi để máy điện thoại sang một bên, mặc kệ mẹ nói gì thì nói, tôi quả là đứa con chẳng ra gì, tôi chẳng hề xứng đáng với những yêu thương và hy sinh của mẹ.

Hai mẹ con tôi có tính cách trái ngược nhau: mẹ chu đáo, cầu toàn, còn tôi thì cẩu thả, lộn xộn; mẹ tinh tế, còn tôi thì vô tư (vô tội). Tôi thương mẹ nhưng lại luôn cư xử theo cái cách khiến mẹ phải đau lòng, còn mẹ, mẹ quan tâm đến những bữa ăn của tôi, quan tâm đến từng cái áo, cái quần bị bục chỉ hay quá rộng, hoặc chật, cả việc tóc tai tôi ra sao, mặt tôi dạo này có vì stress hay chậm kỳ mà nổi mụn hay không... vì bà thương tôi. Đôi khi tôi thấy mình vô tâm và có lỗi lắm, vì tôi chỉ để ý đến cảm xúc và hạnh phúc của bản thân tôi.
Tôi dửng dưng chuyện gia đình mà mẹ kể, tôi không đứng về phía mẹ khi bố mẹ có chút quan điểm bất đồng, tôi lúc nào cũng ương ngạnh làm theo ý mình và nói tất cả những gì – lẽ - ra – tôi – chỉ - nên – cất – giữ - trong – lòng, thậm chí là những thứ lẽ ra cũng đừng nên nghĩ. Vậy đấy, cho đến khi tôi đẩy mọi thứ đi quá xa, tôi khiến mẹ buồn và bản thân tôi tất nhiên cũng chẳng thanh thản gì.

Tôi cảm thấy đau, rất đau khi người yêu và tôi giận dỗi nhau, tôi bỏ cái cá nhân của mình, bỏ cả sĩ diện để xin lỗi anh ấy(ngay cả khi tôi không thật sự thấy mình sai), còn mẹ, lời xin lỗi của tôi trở nên xa xỉ "thôi được rồi, là mẹ đúng, con sai". Tôi chẳng bao giờ tâm phục khẩu phục với những gì hai mẹ con tôi tranh cãi. Và vậy đấy, tôi lại làm mẹ đau. Và tôi hiểu cái nỗi đau của mẹ nó gấp triệu, gấp vạn lần việc tôi cảm thấy mình bị tổn thương. Tôi lúc nào cũng chỉ biết than vãn, buồn phiền với mẹ, mà chẳng mấy khi hỏi "mẹ có sao không?", "mẹ đã làm đúng rồi mà", "mẹ đừng buồn nữa nhé mẹ"... Mẹ phiền lắm, mẹ yêu thương con nhiều đến mức phát phiền. Mẹ ca cẩm con nhiều đến mức phát phiền. Mẹ nhắc nhở con nhiều đến mức phát phiền... Hơn thế nữa, mẹ can dự vào cảm xúc và tình cảm của con đến phát phiền...
Mẹ là vậy, mẹ rất phiền, nhưng con yêu mẹ.
Xin mẹ hãy cứ luôn phiền con như vậy, vì nếu mẹ im lặng, thì con biết, đối với mẹ, con chẳng phải là con gái cưng của mẹ nữa rồi. Cảm ơn mẹ vì đã luôn chỉ cho con thấy rằng chỉ có gia đình mình mới thật sự vì mình mà làm mọi thứ, còn những người xung quanh, suy cho cùng, cũng chỉ là yêu bản thân họ, yêu cảm giác mà mình đem lại cho họ. Cảm ơn mẹ vì mẹ đã chỉ cho con cách để yêu thương một người, đó là tha thứ, là kiên nhẫn và bỏ đi lòng tự trọng của mình, nhưng không bao giờ vứt bỏ sự tự tôn... Cảm ơn mẹ, vì suốt hơn hai mươi năm qua đã cùng ba và ông bà giáo dục con thật tốt, đã luôn bao bọc con, và sẵn sàng dang tay đón con, chờ đợi con bất cứ khi nào.
Con yêu mẹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét