Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016

Vừa cởi váy ra chưa kịp làm gì thì sếp đã nói: “Cô quyến rũ thật đấy, nhưng rất tiếc tôi chỉ hứng thú với vợ mình thôi”

Vợ bị vô sinh, tôi hí hửng trong lòng cho đến ngày cầm phiếu xét nghiệm trên tay

07/06/2016
(Blogtamsu) - 8 tháng sau đó thì tôi lấy vợ mới, không ai khác chính là cô nhân tình theo tôi bao lâu nay. Thế nhưng 1 năm trôi qua, dù không dùng biện pháp bảo vệ gì, chúng tôi vẫn không có con
Blog TÂM SỰ update tin nhanh các chủ đề : Ngôi sao và giải trí 24/7, Xu hướng làm đẹp2015, Phụ nữ & hôn nhân gia đình, Các vấn đề đời sống xã hội…
Tôi nghĩ trên đời này có rất nhiều người đàn ông giống tôi, là khi cưới vợ thì luôn nghĩ mình sẽ cả đời chung thủy với vợ. Thế nhưng, đến khi cuộc sống hôn nhân xảy ra xung đột thì bắt đầu chán nản dần và tìm cách chạy trốn.
Tôi lấy vợ cách đây 5 năm. Khi yêu nhau, tôi thấy mọi thứ rất ổn, vợ tôi là người phụ nữ nhanh nhẹn, tháo vát, đảm đang, mẹ tôi cũng rất hài lòng về cô ấy chỉ sau đôi lần tiếp xúc. Chúng tôi lấy nhau trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Thế nhưng chỉ sau 1 năm kết hôn, chúng tôi rơi vào hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác. Bấy giờ tôi mới cảm thấy mệt mỏi với tính cầu toàn và khuôn mẫu của vợ. Tình cảm trong tôi cứ phai nhạt dần.
Thế rồi tôi cặp bồ, ban đầu quan hệ của chúng tôi chỉ là cùng đi cafe, cùng xem phim như những đôi tình nhân nhưng sau đó chúng tôi gặp nhau chủ yếu trong nhà nghỉ. Tôi bị vợ bắt quả tang vài lần, cô ấy rất sốc và điên cuồng lao vào đánh ghen. Sau đó thì dường như cô ấy chẳng còn sức lực nào theo dõi tôi nữa, cô ấy mặc kệ tôi với các mối quan hệ bên ngoài.
thu-long-blogtamsuvn
(ảnh minh họa)
Lấy nhau đã lâu nhưng chưa có con, bố mẹ tôi bắt đầu giục giã. Tôi mới bảo vợ đi kiểm tra. Tôi nghĩ vấn đề là ở vợ vì tôi khá là sung mãn trong “chuyện ấy”, tôi tin là mình hoàn toàn khỏe mạnh, không vấn đề gì. Tối đó, vợ về nhà thông báo rằng cô ấy không sinh được con. Tôi đắc ý ra mặt, gọi điện sang cho bố mẹ vợ đề nghị họp gia đình. Bố mẹ vợ tức tốc sang nhà tôi, nhìn họ rất đau khổ, họ ôm lấy vợ tôi và than khóc vì sao ông trời lại bất công như thế. Bố vợ tôi hỏi tôi có nghĩ đến chuyện nhận con nuôi không. Tôi kiếm cớ từ chối ngay, tôi đang muốn tống vợ tôi đi không được, sao lại muốn nhận con nuôi được. Vợ tôi có lẽ biết thân biết phận nên nói tôi viết đơn ly hôn để cô ấy ký. Được đà, tôi gây sức ép cho vợ là không được mang tài sản đi. “Đây là lỗi ở phía em nên em không được mang của cải n hà anh đi đâu hết!” – tôi lạnh lùng nói vợ như thế. Cô ấy gật đầu đồng ý.
Thủ tục ly hôn của chúng tôi được hoàn thiện nhanh chóng. Tôi và vợ cắt đứt liên lạc từ đó.
8 tháng sau đó thì tôi lấy vợ mới, không ai khác chính là cô nhân tình theo tôi bao lâu nay. Thế nhưng 1 năm trôi qua, dù không dùng biện pháp bảo vệ gì, chúng tôi vẫn không có con. Lần này, chính mẹ tôi dắt tôi đi khám ở 1 phòng khám lớn. Cầm phiếu xét nghiệm trên tay, tôi chết điếng khi kết quả báo tôi bị vô sinh. Mẹ tôi khóc ngất ở phòng khám còn tôi thì cúi gằm mặt xuống không ngước lên nổi. Có ai ngờ người sung mãn, sành sỏi chuyện chăn gối như tôi lại không thể được làm cha?
Trên đường về, tôi gặp lại vợ cũ. Tôi gần như lạc tay lái khi thấy cô ấy đang ôm bụng bầu nắm tay 1 người đàn ông khác đi bộ ở ven đường. Mẹ tôi cũng nhìn thấy và ú ớ không nên lời: “ Sao … sao… mẹ tưởng… con bảo cái Trâm vô sinh cơ mà!”. Tôi hiểu ra mình đã bị vợ cũ lừa 1 vố đau đớn. Cô ấy đã biết chuyện tôi không thể có con nhưng lại nhận là mình vô sinh. Có lẽ khi đó cô ấy thấy tôi nực cười và tồi tệ lắm.
Vợ mới của tôi thì khi nghe tin tôi không thể làm cha đã nhanh chóng viết đơn ly hôn và rời khỏi nhà tôi ngay tuần sau. Tôi thì suy sụp tinh thần thảm hại, không biết phải sống tiếp thế nào nữa. Đây có phải quả báo dành cho tôi không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét